Kinh Thánh: “Thình lình, một thiên sứ của Chúa đến, và có ánh sáng soi trong ngục tối. Thiên sứ đập vào sườn Phi-e- rơ, đánh thức người, mà rằng: Hãy mau chờ dậy. Xiềng bèn rớt ra khỏi tay người”. (Công Vụ Các Sứ Đồ 12:7)
SỰ GIẢI CỨU KỲ DIỆU
Kinh Thánh nền tảng: Công Vụ 12:1-19a
“Đương thuở đó, vua Hê-rốt hà hiếp một vài người trong Hội thánh. Vua dùng gươm giết Gia-cơ là anh của Giăng; thấy điều đó vừa ý người Giu-đa, nên cũng sai bắt Phi-e-rơ nữa. Bấy giờ nhằm ngày ăn bánh không men. Vậy, vua bắt người và hạ ngục, phó cho bốn ngũ binh canh giữ, mỗi ngũ có bốn tên lính. Vua toan đợi lúc xong lễ Vượt qua, thì bắt người ra hầu trước mặt dân chúng. Vậy,Phi-e-rơ bị cầm trong khám, còn Hội thánh cứ cầu nguyện Đức Chúa Trời cho người luôn.
Vả, đêm rạng ngày mà Hê-rốt định bắt Phi-e-rơ ra hầu, người đang mang hai xiềng, ngủ giữa hai tên lính, và trước cửa có quân canh giữ ngục. Thình lình, một thiên sứ của Chúa đến, và có ánh sáng soi trong ngục tối. Thiên sứ đập vào sườn Phi-e-rơ, đánh thức người, mà rằng: Hãy mau chờ dậy. Xiềng bèn rớt ra khỏi tay người. Kế đó thiên sứ nói rằng: Hãy nịt lưng và mang dép vào đi. Phi-e-rơ làm theo. Thiên sứ lại tiếp: Hãy mặc áo ngoài và theo ta. Phi-e-rơ ra theo; chẳng biết điều thiên sứ làm đó là thật, song tưởng mình thấy sự hiện thấy. Khi qua khỏi vọng canh thứ nhứt, rồi vọng thứ nhì, thì đến nơi cửa sắt, là cửa thông vào thành; cửa đó tự mở ra trước mặt hai người, rồi hai người vượt ra khỏi, đi lên đàng cái, tức thì thiên sứ lìa Phi-e-rơ.
Phi-e-rơ bèn tỉnh lại và nói rằng: Bây giờ ta nhận biết thật Đức Chúa Trời đã sai thiên sứ Ngài giải cứu ta ra khỏi tay Hê-rốt cùng khỏi điều dân Giu-đa đang mong đợi. Người suy nghĩ lại điều đó, rồi đến nhà Ma-ri, mẹ của Giăng, cũng gọi là Mác, là nơi có nhiều người đang nhóm lại cầu nguyện. Người gõ cửa nhà ngoài, một con đòi tên là Rô-đơ đến nghe, nhận biết tiếng Phi-e-rơ nên mừng rỡ lắm, đến nỗi chẳng mở cửa, nhưng trở chạy vào báo tin rằng Phi-e-rơ đương đứng trước cửa. Người ta nói rằng: Mầy sảng. Song nàng quyết là quả thật. Họ bèn nói: Ấy là thiên sứ của người. Nhưng Phi-e-rơ cứ gõ cửa hoài. Khi mở cửa, thấy Phi-e-rơ, hết thảy đều kinh hãi. Nhưng người lấy tay ra dấu biểu chúng làm thinh, rồi thuật lại cho biết Chúa đã dùng cách nào cứu mình khỏi ngục; đoạn, người lại dặn rằng: Hãy cho Gia-cơ và anh em biết điều nầy. Rồi đó,người bước ra sang nơi khác.
Đến sáng trong bọn lính có sự xôn xao rất lớn: Vì chúng nó chẳng hay Phi-e-rơ đi đâu. Vua Hê-rốt sai tìm người, nhưng tìm chẳng được, bèn tra hỏi bọn lính, rồi truyền lịnh dẫn chúng nó đi giết.”
Và câu Kinh Thánh nền tảng cho bài học hôm nay được chép trong Công Vụ 12:7
“Thình lình, một thiên sứ của Chúa đến, và có ánh sáng soi trong ngục tối. Thiên sứ đập vào sườn Phi-e- rơ, đánh thức người, mà rằng: Hãy mau chờ dậy. Xiềng bèn rớt ra khỏi tay người”.
Bối cảnh của sự kiện này là một bức tranh tang tóc trong Hội Thánh của Chúa. Vua Hê-rốt tàn bạo ra tay bức hại một số tín hữu, chem. Sứ đồ Gia-cơ. Khi thấy những người Do Thái hài lòng,Vua Hê-rốt tiếp tục bắt Sứ đồ Phi-e-rơ bỏ vào ngục, cử bốn đội lính ngày đêm canh phòng cẩn mật, định sau Lễ Vượt Qua sẽ đem ra xét xử và giết trước dân chúng.
Hội Thánh đã khẩn thiết cầu xin Chúa giải cứu Sứ đồ Phi-e-rơ (câu 5). Rồi trong đêm, một thiên sứ của Chúa đã xuất hiện chói lòa trong ngục tối, xiềng xích bị bẻ gãy. Ông Phi-e- rơ đi ra khỏi tầm mắt của các toán lính gác ở hai vọng canh. Sự giải cứu kỳ diệu đến nỗi ông Phi-e- rơ cũng nghĩ rằng đây là khải tượng mà thôi. Cho đến khi thiên sứ đưa ông ra khỏi cổng sắt, vào thành phố thì ông mới nhận thức Chúa giải cứu ông cách diệu kỳ (câu 11).
Chúng ta không thể hiểu được tại sao Chúa để cho Sứ đồ Gia-cơ bị chém nhưng lại giải thoát cho Sứ đồ Phi-e-rơ cách diệu kỳ. Chúng ta chỉ tin Chúa có chương trình tốt nhất cho con cái Ngài. Ngài ban sức lực chúng ta cần đến trong cơn hoạn nạn. Sứ đồ Gia-cơ đã chết vì Danh Chúa, Sứ đồ Phi-e-rơ được cứu để sống cho Chúa và sau này ông cũng đã tuận đạo. Dòng máu của những người tuận đạo làm thửa đất màu mỡ để hạt giống Phúc m phát triển mạnh mẽ. Cảm tạ Chúa đã ban cho và gìn giữ sự sống của chúng ta mỗi ngày.
Các môn đệ đang cầu nguyện khẩn thiết trong nhà của cô Ma-ri, song họ không thể tin rằng Chúa giải cứu cho ông Phi-e- rơ và ông hiện đang đứng trước cổng. Có thể họ yếu đức tin trong khi cầu nguyện nên họ không tin lời nói của con đòi Rô-đơ (câu 15). Trong thực tế, các tín hữu thường rơi vào một trong hai thái cực khi cầu nguyện. Một số người tin Chúa nhưng giới hạn khả năng của Ngài trong trí hiểu của loài người vì thế họ không kinh nghiệm được đức tin có thể dời núi. Một số người khác lại tin rằng Chúa sẽ nhậm mọi lời cầu nguyện của họ và làm thành mọi điều họ cầu xin. Phân đoạn Kinh Thánh hôm nay giúp chúng ta có đức tin đúng đắn nơi Đức Chúa Trời toàn năng, toàn tri, toàn ái để khi cầu nguyện, chúng ta luôn tin rằng không có điều gì vượt quá khả năng của Chúa. Trong sự khôn ngoan của Ngài, Ngài sẽ cho chúng ta điều tốt nhất.
Đức tin của bạn như thế nào trong khi cầu nguyện?