Kinh Thánh: “Phải khiêm nhường đến điều, mềm mại đến điều, phải nhịn nhục, lấy lòng thương yêu mà chìu nhau.” (Ê-phê-sô 4:2)
NHỊN NHỤC ĐỂ CHỊU ĐỰNG LẪN NHAU
Phân đoạn Kinh Thánh nền tảng cho bài học hôm nay được chép trong II Sa-mu-ên 16:5-14
“Vua Đa-vít vừa đến Ba-hu-rim, thấy ở đó đi ra một người về dòng dõi nhà Sau-lơ, tên là Si-mê-i, con trai của Ghê-ra. Người vừa đi tới, vừa rủa sả, ném đá vào Đa-vít và các tôi tớ của vua: cả dân sự và các dõng sĩ đều vây phủ vua bên hữu và bên tả. Si-mê-i rủa sả Đa-vít như lời nầy: Ớ người huyết, người gian tà kia! Hãy đi nà, hãy đi nà! Người đã tự làm vua thay vì Sau-lơ, nên bây giờ Đức Giê-hô-va khiến những huyết của nhà người đổ lại trên ngươi; Ngài sẽ phó nước vào tay Áp-sa-lôm, con trai ngươi; và kìa, chính ngươi bị hoạn nạn, bởi vì ngươi là một người huyết. Bấy giờ, A-bi-sai, con trai của Xê-ru-gia, tâu với vua rằng: Cớ sao con chó chết kia dám mắng vua chúa tôi? Hãy để tôi đi chém đầu nó. Nhưng vua đáp rằng: Hỡi các con trai Xê-ru-gia, ta có can hệ gì với các ngươi? Hãy để Si-mê-i rủa sả. Ấy là Đức Giê-hô-va đã phán cùng người rằng: Hãy rủa sả Đa-vít. Vậy ai dám nói cùng người rằng: Cớ sao ngươi làm như vậy? Đoạn, Đa-vít nói với A-bi-sai và các tôi tớ mình rằng: Kìa, con ruột ta, là kẻ do lòng ta sanh ra, còn muốn hại mạng sống ta thay; phương chi người Bên-gia-min nầy! Hãy để cho nó làm, để nó rủa sả, vì Đức Giê-hô-va đã phán dặn nó làm vậy. Có lẽ Đức Giê-hô-va sẽ đoái xem sự hoạn nạn ta, lấy phước trả lại thế cho sự rủa sả mà ta bị ngày nay. Đa-vít và các tôi tớ người cứ đi; còn Si-mê-i đi theo hông núi, đối ngang Đa-vít. Người vừa đi vừa rủa sả Đa-vít, ném đá người, và hất bụi lên. Như vậy, vua và cả dân chúng theo vua đều mệt nhọc, đi đến một nơi,và nghỉ khỏe tại đó.”
Câu Kinh Thánh ghi nhớ cho bài học hôm nay được chép trong Ê-phê-sô 4:2
“Phải khiêm nhường đến điều, mềm mại đến điều, phải nhịn nhục, lấy lòng thương yêu mà chìu nhau.”
Một lần nữa Vua Đa-vít phải rời khỏi Giê-ru- sa-lem để trốn con trai ruột của mình là Hoàng tử Áp-sa-lôm (15:14). Khi Vua Đa-vít đến Ba-hu-rim, thuộc chi phái Bên-gia- min là nơi có nhiều người vẫn còn ủng hộ Vua Sau-lơ thì gặp sự chống đối dữ dội của ông Si-mê-i. Có lẽ ông Si-mê-i ấp ủ mối căm thù muốn chống lại Vua Đa-vít từ lâu. Lần này có dịp gặp Vua Đa-vít, ông đã không ngần ngại buông lời rủa sả thậm tệ và còn ném đá vào Vua Đa-vít. Đó là một hành động xúc phạm khó có thể chấp nhận được, nhất là phạm đến một vị vua. Dù những lời nguyền rủa của ông Si-mê-i đều là vô lý vì Vua Đa-vít không dự phần vào cái chết của Vua Sau-lơ, nhưng Vua Đa-vít vẫn nhịn nhục trong im lặng.
Ông A-bi-sai đang đi cùng Vua Đa-vít đã không chịu được sự xấc xược của ông Si-mê-i nên ông xin Vua Đa-vít cho phép ông chém đầu tên Bên-gia-min hỗn láo này. Nhưng Vua Đa-vít ngăn ông A-bi- sai và không muốn dùng vũ lực với ông Si-mê-i. Vua Đa-vít tin rằng Đức Chúa Trời cho phép điều này xảy ra (câu 10). Phản ứng của Vua Đa-vít thể hiện một thái độ đầu phục trọn vẹn. Ông nhịn nhục chấp nhận mọi lời rủa sả của ông Si-mê-i như một hình phạt ông phải gánh từ Đức Chúa Trời về những lỗi lầm của ông trước kia.
Câu 11 cho thấy Vua Đa-vít có cái nhìn tích cực về những lời lăng mạ của ông Si-mê-i. Ông cũng có lòng tin và hy vọng vào sự công bình của Chúa để một ngày nào đó Ngài sẽ ban phước cho ông khi ông chịu được sự rủa sả này (câu 12). Vua Đa-vít không muốn trả thù sự xúc phạm của ông Si-mê-i vì ông tin vào sự tể trị của Đức Chúa Trời trên mọi việc và Lời Chúa nhắc rằng, “sự báo thù sẽ thuộc về Ta, phần đối trả sẽ quy về Ta” (Phục Truyền 32:35). Mỗi người sẽ tự chịu trách nhiệm về hành động của mình trước Chúa. Vua Đa-vít và các đầy tớ ông tiếp tục đi trong sự công kích cùng với những hành động khiếm nhã của ông Si-mê-i (câu 13).
Chúng ta cần có tinh thần nhịn nhục trước những lời chỉ trích và tìm kiếm ý muốn của Chúa để học được những bài học ích lợi. Hãy nhờ cậy Chúa để bạn có thể kiềm chế được cảm xúc và cơn giận dữ khi bị rủa sả vô lý. Hãy học tập gương Vua Đa-vít để có thể nín chịu và nhớ rằng Đức Chúa Trời biết rõ điều bạn đang chịu đựng và chính Ngài sẽ báo trả cách công bình.
Leave a Reply