Oneway.vn – Từ cái ngày có một nhóm thợ thành phố về tốc dở cái nhà lá ọt ẹp của bà Thắm và xây lên một căn biệt thự hoành tráng, thì cái xóm nhỏ chỉ vỏn vẹn hai mươi mái nhà nầy xôn xao hẳn lên!
Thói quen của xóm này là đàn bà rủ nhau đi cà phê lúc tờ mờ sáng, và tập hai là buổi trưa tầm 2 giờ. Nếu ở đâu tới thấy cảnh này sẽ nghĩ xóm này dư ăn dư để lắm, nhưng thiệt ra đa phần họ nghèo rớt mồng tơi. Quán cà phê cóc là cái mái hiên che tạm bợ bằng lá dừa nước chằm thành từng miếng lợp trên mấy cây tre tầm vông. Chủ quán nhiều lúc cười ra nước mắt vì thân chủ ghi sổ triền miên. Nhưng tiếng cười nói, tiếng bàn tán trong giờ cà phê vẫn sôi nổi. Bà tư đưa đôi mắt ngưỡng mộ sang bà Thắm:
– Thiệt tui nói không phải nịnh chứ, cái nhà con gái bà xây là ngon nhất xã này luôn chứ không phải chỉ nhất xóm thôi.
Bà Thắm cười mãn nguyện, nhưng chưa kịp trả lời thì bà bảy bồi thêm:
– Chứ gì nữa, thiệt, con Tươi nhà bà giỏi nhất xóm này, nhớ năm nào nó nhỏ xíu, mười bốn, mười lăm tuổi còn chằng nghịch dưới kênh dưới ruộng mò ốc bắt cua. Ta nói, nước phèn làm con nhỏ đen thui, thấy thương ghê!
Bà tám chen vô:
– Cái vụ đen thui xưa rồi diễm! Bà hổng thấy nó về hổm rày sao, ta nói, nó trắng như bông bưởi vậy!
Bà Thắm cười:
– Cũng nhờ chồng nó giàu mà cưng nó nữa, nó nói bên Thái chồng nó chở đi tắm trắng rồi mát-xa mỗi ngày nên đẹp vậy.
Bà tư tỏ vẻ hiểu biết:
– Nhìn là biết chồng giàu, mắt, mũi, miệng gì sửa lại hết thấy mà ham, mà nó hiếu thảo quá chừng, về xây biệt thự cho mẹ hưởng!
Bà Thắm vội đứng lên từ giã:
– Thôi tui về trước nhe, mấy bà nhớ tui mời tân gia ngày mai nhe. Tới chơi với con Tươi trước khi nó bay nhe, nhớ dẫn con Đào, con Cúc, con Sen lại để chị em nó tâm sự.
Nói rồi bà Thắm xách nón đi về. Mấy bà còn lại cụt hứng nên giải tán. Nhưng thật ra mỗi bà ra về với một nỗi lòng khát khao, mơ mộng một ngày nào đó con Sen, con Cúc, con Đào cũng gặt hái được thành quả như con Tươi, cũng đem về cả va-li tiền để cất biệt thự như vậy.
Bà Tư bước vô nhà với vẻ đăm chiêu, bà ném mạnh cái nón lá lên bộ ván cũ kỹ ngoài hiên nhà rồi leo lên bộ ván ngồi chống tay lên cằm có vẻ nghĩ suy lung lắm. Con Sen nghe tiếng biết mẹ về, từ sau bếp chạy ra:
– Mẹ mới về hả, con nấu cơm chín rồi, con dọn ra ăn luôn nhe.
Giọng bà Tư có vẻ khác thường:
– Sao cũng được.
Sen quay ra sau bếp bưng lên mâm cơm nóng hổi, mùi cá kho tiêu bay lên thơm nồng, Sen biết tánh mẹ rất ưa món canh chua, cá kho, nên cô nàng hôm nay trổ tài, sáng sớm khi bà Tư rửa mặt xong đi cà phê thì Sen cũng lấy tay lưới chạy ra bờ kinh sau ruộng giăng kiếm cá, có hai tiếng đồng hồ được gần ký-lô cá rô. Mà thực ra hổng phải mình Sen làm ra được thành tích chừng ấy, nhờ cá của Đức cho thêm.
Đức là đứa bạn thân hồi cấp hai, hai đứa yêu nhau hổng biết từ ngày nào. Hiểu cảnh Sen là con một, ông Tư đã mất vì tai nạn lao động nên Sen phải nghỉ học ở nhà phụ mẹ bắt cá, hái rau cho hai buổi cơm, nên Đức lúc nào cũng theo giúp đỡ. Hai đứa đâu dám công khai tình cảm, chỉ nhắn tin rồi hẹn nhau ngoài đồng, bà Tư cũng loáng thoáng nhận ra nhưng thấy Đức đi theo giúp con gái nên cũng làm lơ. Nhưng hôm nay nhìn mâm cơm, bà nghiêm giọng:
– Cá ở đâu nhiều vậy?
Sen hân hoan khoe:
– Dạ, con giăng lưới sáng nay đó mẹ. Hôm nay nước rong nên giăng có chút mà đủ ăn cả ngày luôn.
Bà Tư mặt lạnh như tiền:
– Ra ngoài kênh giăng hả?
Sen hí hửng:
– Dạ, ngoài kênh.
Bà Tư nhìn Sen, dò xét:
– Giăng cá thôi hay có làm gì nữa?
– Dạ, con đi hái rau muống nấu canh chua nè, hái xong con chạy lại gở cá.
Bà Tư nghiêm sắc mặt:
– Nói thiệt mẹ nghe, có ai giúp con không? Sao mới buổi sáng mà con được nhiều vậy, còn về sớm nấu cơm?
Sen nhìn xuống đất, tay vân vê tà áo, e dè:
– Dạ có anh Đức cho thêm.
Bà Tư cầm lấy chén cơm từ tay Sen, lẩm bẩm:
– Biết ngay mà!
Buổi cơm hôm ấy không như mong đợi của Sen, cô đã hết sức cố gắng nấu cho thật nhanh, thật ngon, định bụng mẹ sẽ khen con gái, nhưng mẹ lại không vui. Buổi cơm nặng nề khác thường. Bà tư ăn xong chén cơm, nhìn Sen, nói:
– Ngày mai bà Thắm và con Tươi mời mẹ con mình đi tân gia biệt thự. Thấy con gái người ta hiếu thảo hông? Đi đó mà học tập!
Sen im lặng dọn mâm cơm ra sàn nước, bây giờ thì nàng đã hiểu vì sao hôm nay mẹ trầm tư khác thường.
Cái rạp thật to che kín khoảng sân rộng, dù không có đủng đỉnh, hoa giăng ngoài cổng nhưng tiếng nhạc nhộn nhịp, xập xình y chang đám cưới. Bà tư nắm tay Sen đi nhanh vào trong với tâm trạng ngưỡng mộ, bà kéo Sen chiêm ngưỡng quanh ngôi nhà, từ kiểu dáng, thậm chí rèm cửa đều sặc sỡ kiểu Thái Lan. Tươi gồi trên sô-pha đỏ như trong những lâu đài, diện cái đầm màu cam rực rỡ, che phân nửa bộ ngực căng cứng si-li-côn. Tươi đưa tay kéo Sen ngồi kề bên thân mật, rồi kể những câu chuyện xứ Thái giàu có một cách hào hứng. Con Đào, con Cúc, con Lan cũng lắng nghe say mê đến há hốc mồm.
Thỉnh thoảng có tiếng chuông điện thoại, Tươi khẽ nghiêng mình rút cái iphone đời mới trong ví ra kề lên tai. Mấy đứa con gái nhà quê nhìn Tươi khâm phục như đang diện kiến nữ hoàng. Cái giọng Tươi trả lời điện thoại bằng tiếng Thái mềm mại, nhõng nhẽo, diễn cảm như ca sĩ đang biểu diễn ‘Sô-lô cùng Bô-lê-rô’ khi vút cao, khi lê thê. Tươi đặt điện thoại xuống bàn định tiếp câu chuyện thì lại chuông điện thoại, lần này cô nàng ‘bắn’ tiếng Anh lia lịa, và dĩ nhiên chẳng ai hiểu gì.
– Yes, yes! I love you!
Và cái điệp khúc ấy cứ lặp lại, khi trầm khi bổng, cộng thêm tiếng cười khúc khích. Trước khi tắt điện thoại, Tươi còn nồng nàn hôn lên đó một cái thật kêu.
Sau buổi gặp gỡ, mấy đứa con gái ra về với tâm trạng bay bổng chín tầng mây vì lời hứa của Tươi:
– Mấy cưng yên tâm, đứa nào muốn đi Thái lập nghiệp, chế dẫn.
Kể từ hôm ấy, mấy đứa con gái trong xóm thân nhau hơn, một ngày mấy hiệp túm tụm lại bàn chuyện đi Thái. Mấy bà mẹ còn nôn nao hơn. Bà tư cứ chiều chiều là rủ hội cà phê xóm tìm bà Thắm tư vấn cho mấy đứa con gái được theo con Tươi.
Thế là Tươi trở thành cô tiên ban phép màu cho tụi con gái trong xóm để đổi đời. Tươi dẫn tụi con gái đi làm hộ chiếu, mua sắm những bộ đồ tươi mát, làm tóc, xăm môi… Mỗi em một chiếc va-li kéo đi rồ rồ trong xóm thật sang chảnh, mọi chi phí con Tươi bao hết!
(Hết phần 1, mời các bạn xem tiếp phần 2 – phần cuối: Truyện ngắn: XÓM NHỎ XÔN XAO (P.2)
Tác giả: Cỏ Xanh
Bạn thân mến, nếu bạn là người chưa tin Chúa và bạn muốn tiếp nhận Ngài làm Cứu Chúa cho đời mình để nhận được Sự Cứu Rỗi, Tình Yêu và sự Bình An trong tâm hồn. Hay bạn còn nhiều vấn đề, thắc mắc cần giải đáp, hãy liên lạc với chúng tôi bằng cách bấm vào đây hoặc để lại tin nhắn (trong bình luận, qua tin nhắn Fanpage) hay gửi thư đến email [email protected].
“Nầy, Ta đứng ngoài cửa mà gõ; nếu ai nghe tiếng Ta mà mở cửa cho thì Ta sẽ vào cùng người ấy, ăn bữa tối với người và người với Ta” (Khải Huyền 3:20-BTTHĐ).
Chúa yêu bạn! Và Ngài luôn chờ đợi bạn!
Leave a Reply