Oneway.vn – Người Do-thái thời xưa thường chôn người chết trong những hang đá sâu, người ta đặt xác vào đó và dùng một tảng đá lớn đậy miệng hang lại. Để tránh mùi hôi thối, người ta ướp xác trước khi chôn và thỉnh thoảng trở lại mộ ướp thêm thuốc thơm.
Do đó, khi ngày Sa-bát đã qua, vào lúc mặt trời mới mọc, Ma-ri Ma-đơ-len, Ma-ri mẹ Gia-cơ, cùng Sa-lô-mê lên đường đến mộ Chúa Jêsus, đem theo đầy đủ thuốc thơm để xức xác Ngài.
Họ là những người tận mắt chứng kiến Chúa trút hơi thở cuối cùng, nhìn thấy nơi người ta đã đặt xác Chúa. Dù không muốn chấp nhận sự thật những gì họ nhìn thấy, nhưng họ cũng không thể chối cãi rằng Chúa Jêsus thân yêu của họ đã chết. Vì thế, vượt lên trên mọi cảm xúc đau buồn, họ đi đến mộ Chúa để xức xác Ngài theo phong tục của người Y-sơ-ra-ên.
Trên đường đi, họ lo lắng không biết ai sẽ giúp họ lăn hòn đá lấp cửa mộ, chưa kịp có câu trả lời thì họ thấy tảng đá lớn ấy đã được lăn đi rồi. Và điều kinh khiếp hơn là khi vào mộ, thay vì nhìn thấy xác Chúa, thì họ lại nhìn thấy một người trẻ tuổi, mặc áo dài trắng nói cùng họ rằng: “Đừng sợ chi, các ngươi tìm Đức Chúa Jêsus Na-xa-rét, là Đấng đã chịu đóng đinh; Ngài sống lại rồi, chẳng còn ở đây; hãy xem nơi đã táng xác Ngài” (Mác 16:5-6).
Thật khó để tin, khi họ là những người chứng kiến người ta chôn cất Chúa và bây giờ lại đối diện sự thật hiển nhiên: Xác Chúa Jêsus biến mất, chỉ còn ngôi mộ trống. Họ run rẩy, sợ hãi ra khỏi mộ, chạy về báo tin cho Phi-e-rơ và Giăng biết, hai ông nầy cùng chạy đến. Dù Giăng chạy nhanh hơn đến trước, nhưng lại không vào. Phi-e-rơ chạy đến sau, đi vào trong hang đá và chỉ thấy vải liệm chứ không thấy xác Chúa. Lúc đó, sứ đồ Giăng mới theo vào, cả hai thấy điều đó và tin điều Ma-ri nói là đúng.
Chúng ta không rõ Phi-e-rơ và Giăng có nói chuyện với Ma-ri Ma-đơ-len sau đó hay không, nhưng có lẽ khi bà trở lại mộ thì hai ông đã đi về. Vì vậy, bà đã đứng ở cửa mộ mà khóc, nghĩ rằng có người đã đánh cắp xác Chúa. Vì cứ đinh ninh là Chúa chết và xác đã bị đánh cắp nên khi có người hỏi, bà không thể nào ngờ rằng đó là Chúa, cho đến khi bà nghe được tiếng nói quen thuộc gọi tên của bà.
Câu Chúa Jêsus nói: “Chớ rờ đến ta vì ta chưa lên cùng Cha” (Giăng 20:17) có thể hiểu như trong Bản Diễn Ý: “Đừng cầm giữ ta, vì ta chưa lên cùng Cha.” Chúa không cấm bà đụng đến Chúa nhưng chỉ muốn bảo bà đừng cầm giữ Chúa làm gì vì Chúa chưa về thiên đàng đâu, bà còn gặp lại Chúa.
Chúng ta biết rằng mục đích của sứ đồ Giăng khi viết Phúc âm là để cho độc giả tin rằng Chúa Jêsus là Chúa Cứu Thế và là Con Đức Chúa Trời (Giăng 20:31).
Một trong những điều chứng tỏ Ngài là Con Đức Chúa Trời là việc Ngài từ cõi chết sống lại. Các môn đệ của Chúa đã được Ngài dạy nhiều lần về việc Ngài sẽ sống lại (Giăng 2:21-22; 11:25; 16:16-22), nhưng cho đến giờ phút chứng kiến vải liệm trong một hang đá trống, họ mới hiểu và tin. Cả Ma-ri Ma-đơ-len cũng vậy, vẫn cứ đinh ninh là Chúa chết nên mới thất vọng, buồn và khóc.
Điểm giống nhau giữa Phi-e-rơ, Giăng và Ma-ri Ma-đơ-len là cả ba đều đinh ninh Chúa đã chết và đang chết. Suy nghĩ như vậy cho nên họ sống như thể là Chúa đang chết.
Ngày nay, dù đã đọc những sử liệu xác thực, minh chứng hùng hồn rằng Chúa Jêsus đã từ cõi chết sống lại, nhưng lắm khi chúng ta vẫn sống như thể là Chúa đang chết. Chúng ta thiếu hy vọng và buồn nản, chán chường.
Chúng ta phải TIN rằng Chúa Jêsus thật đã sống lại và đang sống. Đây là giáo lý quan trọng nhất của người theo Chúa. “Vì nếu Đấng Christ đã chẳng sống lại, thì đức tin anh em cũng vô ích (I Cô-rinh-tô 15:17).
Chúng ta phải tự nhắc mình mỗi ngày rằng Chúa của chúng ta đang sống, Ngài đang ở bên cạnh và ban cho chúng ta sức mạnh để sống cuộc đời Cơ Đốc giữa thế gian này. Bên cạnh đó, chúng ta cần loan báo cho mọi người biết Tin Mừng Cứu Rỗi, đó là: “Đấng Christ chịu chết vì tội chúng ta theo lời Kinh Thánh; Ngài đã bị chôn, đến ngày thứ ba, Ngài sống lại theo lời Kinh Thánh” (I Cô-rinh-tô 15:3-4).
Nguyện Chúa giúp chúng ta nhờ Ngài để tiếp tục sống trong năng quyền Chúa phục sinh trong từng ngày của cuộc đời mình. A-men!
Anne Phạm
Leave a Reply