Cuộc Sống Mến Yêu Số 14140: LỜI CẦU NGUYỆN ĐƠN SƠ

PTV: Giọt Sương


LỜI CẦU NGUYỆN ĐƠN SƠ

Vào một buổi trưa nọ, một vị mục sư dạo một vòng qua nhà thờ mình chủ tọa. Ông quyết định bước vào đền thờ để xem có ai đến cầu nguyện không?

Vừa lúc đó, cửa sau nhà thờ mở ra và một người đàn ông lớn tuổi từ từ đi xuống giữa hai hàng ghế. Mục sư có vẻ không vui trong lòng khi nhìn thấy vẻ nhếch nhác của ông, dường như ông ta đã mấy ngày không cạo râu… Chiếc áo sơ mi trên người ông ta mặc nhăn nhó, còn chiếc áo khoác thì có vẻ đã cũ sờn. Người đàn ông tiến đến, quỳ xuống tại một hàng ghế, cuối đầu một lúc, rồi đứng dậy và bước ra.

Ngày qua ngày, vào mỗi buổi trưa khoảng tầm đó, người đàn ông nọ đều đặn đến và đi. Và trưa nào cũng vậy, ông ta chỉ quỳ gối một chốc mà thôi.

Vì thế, mối nghi ngờ trong lòng vị mục sư ngày càng tăng. Ông suy nghĩ và lo lắng rằng ông già nọ có thể đến theo dõi nhà thờ và lập kế hoạch đánh cắp cũng nên. Thế rồi một lần nọ, ông quyết định đến hỏi thăm người đàn ông lạ mặt kia, “Xin lỗi, tôi thường thấy ông đến đây vào buổi trưa. Ông đến làm gì thế?”

Người đàn ông trả lời rằng ông làm việc ở gần đây. Giờ cơm trưa của ông khoảng nửa tiếng, và ông dùng thời gian này để cầu nguyện, hầu cho có được thêm năng lực từ nơi Chúa để sống mỗi ngày.

“Tôi chỉ đến với Chúa một lúc thôi, vì nhà máy tôi làm cũng hơi xa nơi đây một chút. Khi tôi quỳ gối và thưa chuyện với Chúa, tôi chỉ nói với Ngài vài điều như vầy:

“Chúa ơi, con vừa mới đến để nói chuyện với Ngài đây. Con tạ ơn Chúa rất nhiều, vì con đã tìm được mối tương giao mật thiết với Chúa, và vì Ngài gánh hết tội lỗi của con. Con không biết cầu nguyện gì nhiều, nhưng con suy nghĩ về Chúa mỗi ngày. Chúa Jesus ơi, con là Jim, con vừa đến để nói chuyện với Ngài hôm nay đây.”

Ông mục sư nghe xong, lòng cảm thấy ngượng ngùng và khó chịu với chính mình về những gì mình suy nghĩ. Ông bảo với Jim rằng bất cứ lúc nào ông muốn cầu nguyện thì hãy đến đây, nhà thờ luôn rộng cửa đón ông.

Đến giờ phải đi làm, Jim mỉm cười, nói lời cám ơn và tạm biệt. Ông vội vàng đi ra cửa…

Về phần vị mục sư, ông đến, quỳ gối trước tòa giảng, việc mà từ trước đến nay ông chưa từng làm, và cầu nguyện nơi đó. Tấm lòng cứng cỏi, khô hạn của ông tan chảy ra và được sưởi ấm bằng tình yêu Chúa. Ông cầu nguyện với Ngài. Nước mắt tuôn dài, ông bắt đầu lặp lại lời cầu nguyện đơn sơ của Jim:

Lời cầu nguyện thật đơn sơ, nhưng khi thốt lên những lời này, lòng vị mục sư được thay đổi lớn, và ông cảm nhận được một mối liên lạc mật thiết với Chúa.

Một ngày sau đó, vị mục sư không thấy ông già Jim đến cầu nguyện nữa. Và nhiều ngày trôi qua, ông vẫn không thấy Jim trở lại. Vị mục sư bắt đầu lo lắng. Ông tìm đến nhà máy nọ và hỏi thăm về Jim, người ta cho biết Jim đang bị đau và đã nhập viện. Ở bệnh viện, bác sĩ và y tá cũng lo lắng cho tình trạng của Jim, nhưng ngược lại, ông lại chẳng có vẻ gì buồn rầu, lo lắng cả.

Cả tuần khi Jim ở trong bệnh viện, ông đem một không khí mới mẻ vào đó. Ông mỉm cười với tất cả mọi người, và lây cho họ niềm vui. Với Jim, đem niềm vui đến cho những người chung quanh là phần thưởng của ông. Vị y tá trưởng thật không tài nào hiểu nổi vì sao Jim lại quá đổi vui mừng mỗi ngày, dù chẳng có ai gửi hoa, cũng chẳng ai gọi điện hay đến thăm hỏi ông cả.

Vị mục sư đến bên giường bệnh. Cô ý tá dễ mến nói cho ông biết rằng bệnh nhân thật tội nghiệp, chẳng có bạn bè hay người thân chăm sóc, ông ta chẳng có chốn nào để nương thân cả.

Jim từ từ mở mắt ra, nhìn với vẻ ngạc nhiên và nói với một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt già nua, “Cô y tá đã sai rồi, cô ấy không biết đâu, ở nơi đây, vào buổi trưa mỗi ngày, Ngài đến đây. Một người bạn thân thiết của tôi đến thăm tôi. Ngài sẽ ngồi đây, ngay cạnh bên, cầm lấy tay tôi, rồi sẽ cuối xuống nói chuyện với tôi:

“Ta vừa mới đến để nói chuyện với con đây, Jim. Ta rất hạnh phúc vì con và Ta đã tìm được mối tương giao mật thiết với nhau, và Ta vui lòng gánh hết tội lỗi của con. Ta luôn luôn vui thích nghe con cầu nguyện và Ta luôn nhớ đến con mỗi ngày. Jim ơi, Ta là Jesus, đã đến tìm con hôm nay đây.”
Suy gẫm
Chúa Giê xu cũng đang đứng ngoài cửa lòng của chúng ta để chờ đợi chúng ta mở cửa lòng ra tương giao, trò chuyện cùng Ngài. Ngài sẽ không gọi chúng ta là đầy tớ nữa những gọi là bạn hữu. Ngài sẵn sàng ngự vào nếu chúng ta mở cửa lòng mình.Trong Khải Huyền 3:20, Chúa đã từng phán: “Nầy, ta đứng ngoài cửa mà gõ; nếu ai nghe tiếng ta mà mở cửa cho, thì ta sẽ vào cùng người ấy, ăn bữa tối với người, và người với ta.”
(Hãy nhấn vào biểu tượng SHARE hoặc comment phía dưới nếu bạn thấy điều này ích lợi cho đời sống bạn hoặc những người xung quanh – CUỘC SỐNG MẾN YÊU-Nhiều bài học bổ ích cả về tâm linh và những nét đẹp trong văn hóa ứng xử).


Posted

in

by

Tags:

Comments

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *