TĨNH NGUYỆN HẰNG NGÀY 17/04: TẤM LÒNG HƯỚNG VỀ QUÊ NHÀ

    Kinh Thánh Nê-hê-mi 1:4: “Khi tôi nghe các lời ấy, bèn ngồi mà khóc, cư tang mấy ngày; tôi cữ ăn và cầu nguyện Đức Chúa Trời của các tầng trời.”


    TẤM LÒNG HƯỚNG VỀ QUÊ NHÀ

    Phân đoạn Kinh Thánh nền tảng Nê-hê-mi 1:1-11: “Lời của Nê-hê-mi, con trai Ha-ca-lia. Năm thứ hai mươi, nhằm tháng Kít-lơ, xảy khi tôi đương ở tại kinh đô Su-sơ, có một người trong anh em tôi tên là Ha-na-ni với vài người Giu-đa đến tôi hỏi thăm chúng về dân Giu-đa đã được thoát khỏi, tức những kẻ đã bị bắt làm phu tù còn sót lại, và hỏi luôn về những việc Giê-ru-sa-lem. Các người ấy nói với tôi rằng: Những kẻ bị bắt làm phu tù còn sót ở lại trong tỉnh, bị tai nạn và sỉ nhục lắm; còn vách thành của Giê-ru-sa-lem thì hư nát và các cửa nó đã bị lửa cháy. Khi tôi nghe các lời ấy, bèn ngồi mà khóc, cư tang mấy ngày; tôi cữ ăn và cầu nguyện Đức Chúa của các từng trời, mà rằng: Ôi! Giê-hô-va Đức Chúa của các từng trời, tức Đức Chúa Trời cực đại và đáng kinh, hay giữ lời giao ước và lòng nhân từ cùng kẻ nào kính mến Ngài và vâng giữ các điều răn của Ngài! Tôi xin mắt Chúa hãy đoái đến và lỗ tai Chúa lắng nghe lời cầu nguyện của kẻ đầy tớ Chúa, mà tôi hiện lúc nầy hằng ngày và đêm cầu nguyện vì dân Y-sơ-ra-ên, là các tôi tớ Chúa, ở tại trước mặt Chúa và xưng những tội của dân Y-sơ-ra-ên mà chúng tôi đã phạm với Ngài. Và lại tôi và nhà của tổ phụ tôi cũng có phạm tội. Chúng tôi có làm rất ác tệ nghịch cùng Chúa, không vâng giữ điều răn giới mạng và luật lệ của Chúa đã phán dạy Môi-se, là kẻ tôi tớ Chúa. Xin Chúa hãy nhớ lại lời Chúa đã phán dạy Môi-se, kẻ tôi tớ Chúa, rằng: Nếu các ngươi phạm tội, ta sẽ tan rải các ngươi giữa các dân tộc; còn nếu các ngươi trở lại cùng ta, gìn giữ làm theo các điều răn của ta, dầu khi kẻ bị tan lạc của các ngươi ở cuối tận trời, ta cũng sẽ từ đó chiêu tập chúng nó về, và dẫn chúng nó đến nơi ta đã chọn đặng cho danh ta ngự tại đó. Vả, chúng là các tôi tớ và dân sự của Chúa, mà Chúa đã cậy quyền năng và tay mạnh mẽ mà chuộc lại. Chúa ôi! tôi nài xin Chúa hãy lắng tai nghe lời cầu nguyện của kẻ tôi tớ Ngài và lời cầu nguyện của các tôi tớ Ngài vẫn vui lòng kính sợ danh Ngài; ngày nay xin Chúa hãy làm cho tôi tớ Chúa được may mắn, và ban cho nó tìm được sự nhân từ trước mặt người nầy. Vả,bấy giờ tôi làm quan tửu chánh của vua.”


    Sống trong thời kỳ hậu lưu đày, ông Nê-hê-mi là thế hệ thứ ba, sinh ra tại Ba-by-lôn nên ông chỉ biết đến Giê-ru-sa-lem qua lời dạy của ông bà, cha mẹ. Trong thời bấy giờ, ông Nê-hê-mi được bổ nhiệm làm quan tửu chánh của vua (câu 11). Dù đang có cuộc sống sung túc và yên ổn nơi xứ người, nhưng lòng ông chưa bao giờ ngưng hướng về cội nguồn của mình. Khi có cơ hội, ông Nê-hê-mi liền hỏi thăm về tình hình quê nhà dù thân ông xa cách thành thánh ngàn trùng. Ông quan tâm đến tình trạng của những người còn lại trong xứ không bị lưu đày cùng công việc tại thành Giê-ru-sa-lem (câu 2). Ông vô cùng đau xót khi nghe thuật lại cảnh trạng của dân tộc mình và sự đổ nát của bức tường thành Giê-ru-sa-lem cùng với các cổng thành cháy rụi (câu 3). Lòng yêu mến quê hương và dân tộc của ông Nê-hê-mi không chỉ dừng lại ở việc hỏi thăm, nhưng còn thể hiện qua nỗi đau buồn quay quắt mà ông Nê-hê-mi mang lấy khi hay tin quê nhà lâm vào cảnh điêu tàn. Chúng ta biết được điều đó qua hành động ông khóc thương cho dân tộc mình, buồn bã như người đang cư tang. Và cao điểm của sự đau thương ấy là ông kiêng ăn và cầu nguyện cho dân tộc của mình. Khi nỗi đau đi đến tận cùng thì điều duy nhất ông có thể làm là chạy đến với Đức Chúa Trời, cầu xin ơn thương xót của Ngài đoái hoài đến tình cảnh bi thương của dân tộc mình. Chúng ta có thể cảm nhận được trong nỗi lòng sâu thẳm của ông Nê-hê-mi rằng nỗi đau của dân tộc cũng là chính nỗi đau của riêng ông.

    Ngày nay, chúng ta đang sống giữa một thế giới đầy phức tạp và lắm nan đề, vì thế, mỗi Hội Thánh, mỗi ban ngành, hay mỗi đất nước, ít nhiều đều có những thực trạng trăn trở riêng. Trải nghiệm của ông Nê-hê-mi dạy chúng ta rằng, thay vì phàn nàn, chán chường, chúng ta hãy mở rộng lòng mình hơn để ôm lấy những thực trạng trăn trở ấy vào lòng. Hãy xem những nỗi đau chung cũng chính là nỗi đau của riêng mình. Thay vì ngồi ca cẩm hay rên xiết, hãy làm những điều thiết thực mang tính tích cực hơn. Hãy kiêng ăn và chạy đến với Chúa, trình dâng những nan đề ấy lên cho Ngài, đồng thời xin Chúa dùng mình để góp phần làm cho tình trạng tốt hơn.

    Bạn đang có thái độ và hành động thế nào trước những thực trạng Hội Thánh, ban ngành, hay đất nước mà bạn đang đối diện?
    Lạy Chúa, xin cho con biết quan tâm và thể hiện tình yêu đúng cách trước những thực trạng mà Hội Thánh và đất nước con đang đối diện. Amen.

    Leave a Reply

    Your email address will not be published. Required fields are marked *