Kinh Thánh: “Cầu xin Chúa dạy chúng con biết đếm các ngày chúng con hầu cho chúng con được lòng khôn ngoan.“
(Thi Thiên 90:12)
Cho đến khi tôi nhận ra Môi-se cầu nguyện nghiêm túc và khẩn thiết như thế nào trong phân đoạn này, trước đó tôi không hiểu rằng chúng ta nên cầu xin Đức Chúa Trời dạy chúng ta đếm các ngày của chúng ta.Tôi nghĩ mọi người cũng như tôi đều sợ chết.Tuy nhiên, trong mười ngàn người, chỉ có mười người có thể tin rằng sự đếm những ngày của họ là quan trọng.Đám đông người còn lại sống như thể Đức Chúa Trời không hiện hữu và sự chết không xảy ra.Nhưng điều này không phải là phần xấu nhất.Một số người sắp chết tưởng tượng rằng họ sẽ tiếp tục sống.Những người khác tràn ngập đau khổ vẫn mơ về hạnh phúc. Những người khác, đang ở trong tình trạng rất nguy hiểm, ngu dại nghĩ họ được an ninh hoàn toàn. Ảo tưởng của họ là phần buồn nhất trong tất cả.
Vì vậy, Môi-se dạy chúng ta cầu nguyện để chúng ta có thể đếm các ngày của chúng ta.Chúng ta không phải cầu xin Đức Chúa Trời chúng ta đã bỏ qua thời gian chính xác bao lâu.Đúng hơn, chúng ta phải cầu nguyện rằng chúng ta có thể nhận biết đời sống chúng ta đau khổ và ngắn ngủi như thế nào. Sự chết và cơn giận đời đời của Đức Chúa Trời đe dọa chúng ta mỗi giây. Thỉnh thoảng chúng ta sẽ thấy những người thật sự quan tâm đến sự ngắn ngủi của đời sống.Họ suy nghĩ về sự chết treo lơ lửng trên đầu họ, mặc dù họ không cầu nguyện cho sự hiểu biết này.Nhưng đa số người không nhận biết rằng những ngày của họ được đếm.Họ sống như thể giây phút hiện tại sẽ kéo dài mãi mãi. Vì vậy đối với phần lớn chúng ta, sự cầu nguyện theo cách Môi-se đề nghị trong phân đoạn này là không thể thiếu được.
Leave a Reply